Pages

PHẬN ĐÀN BÀ (part2)

Đêm ấy thị lấy 1 can dầu phộng và gói ghém vài bộ đồ rồi leo mái nhà trốn đi cùng y. Thị sợ lắm, sợ vì không biết phía trước là gì. Sợ vì không biết vùng đất mới thị đến sẽ thế nào? Sợ vì người đời sẽ nhìn thị ra sao? Nhưng thị yêu rồi, nỗi sợ bị tình yêu và niềm tin đè bẹp dí.
Y đưa thị về Lâm Đồng, về cái hợp tác xã chăn nuôi y đang công tác, về cái dãy nhà tập thể y đang ở. Người ta xì xầm bàn tán về thị, dè bĩu sau lưng thị và thêu dệt đủ các câu chuyện về thị. Thị lầm lũi với công việc và chăm đứa con trai đầu lên 7 của y. Ít lâu sau thì y đưa thêm 2 đứa vào cho thị chăm sóc, 1 đứa gái 5 tuổi và 1 đứa trai 3 tuổi. Thị cam tâm tình nguyện chăm sóc chúng như ruột thịt...
Vợ cả của y đến ở chung, nói là vợ cả vì y chưa li hôn với bà ấy. Thế nên khi bà ta đến ở chung thị chẳng dám nói năng gì. Đêm đó thị co ro trong chiếc giường nghe từng tiếng rên xiết hoan lạc ngoài kia vọng vào, mắt thị cay xè. Thị tự nhủ là do thị tự chọn con đường này, thị không được trách ai hết.... Vậy mà.....lòng thị như có ai xé...
Rồi những chuỗi ngày tiếp theo cứ chung đụng như thế, 1 người đàn ông và 2 người đàn bà. Có điều người đàn bà kia cho mình cái quyền bắt thị phục dịch. Bà ta ở nhà rảnh rang với 3 đứa con, thị thì đầu tắt mặt tối từ khi mặt trời chưa mọc cho đến tối mịt mờ. Vậy mà về đến nhà thị còn phải lo cớm nước, con cái, nhà cửa và áo quần. Thế nhưng thị vẫn cố gắng chịu đựng, chưa hề thốt lên 1 tiếng oán thán nào. Cho đến một hôm.... Hôm ấy thị về tới nhà cũng đã gần nữa đêm. Cả ngày thị lăn lộn với mảnh đồi khai hoang, tay đã sưng phồng và chân đã rệu rã. Người đàn bà chờ đón thị bằng vẻ mặt hằn học và bắt đầu chửi bới. Bà rủa thị để bà chết đói, rủa thị là đồ cướp chồng, rủa thị khốn nạn, rủa thị cả đời này phải phục dịch bà ta để đền tội. Cơn tức của thị tràn lên tới não. Thị điên tiết gào lên đáp trả. Người đàn bà ấy sửng sốt trong khoảnh khắc rồi đưa tay đánh thị. Thị ngã nhào, thị nằm im bất động, thị mệt quá rồi, thị không muốn dậy nữa, thị thấy mình miên man giữa nhưng khoảng đồi khai hoang nham nhở những đám cháy. Thị khép mắt mặc kệ.
Thị tỉnh dậy trong màn đêm đen kịt, không chút áng sáng, không tiếng động. Chút tri giác còn sót lại cho thị biết thị đang nằm trên giường. Thị mệt mỏi nhắm mắt, miên man nghĩ lại những việc đã xảy ra. Thị có chút sợ hãi, nếu y đuổi thị đi thì sao??? Giữa cái chốn xa lạ không người quen này thị biết đi đâu, về đâu? Quay về??? Thị không thể. Tiếp tục ở lại??? Thị sẽ tiếp tục thế nào đây??? Thị hoang mang, thị sợ hãi, bất giác giọt nước mắt nóng hổi lăn bên thái dương thị, rồi gối thị ướt lúc nào không biết. Thị kiệt sức chìm vào bóng tối của chính thị, mệt mỏi thu mình chìm vào tĩnh lặng....
Đến quá trưa hôm sau thị mới tỉnh, cổ họng thị khô khốc. Chân tay thị rã rời, mắt thị hoa lên. Thị đang ở đâu nhỉ??? Trí óc thị hoạt động một cách chậm chạp, sau một đỗi thị cũng nhận ra tình thế của thị lúc này. Lạ là thị chẳng muốn nghĩ đến nữa, thị mặc kệ. Lúc này, thị chỉ muốn uống nước, hi vọng một ngụm nước mát sẽ giúp thị tỉnh táo hơn. Thị quay người, trời đất như quay tròn theo thị. Choáng váng thị vật ra sàn nhà, hổn hển. Thị lết người với lấy bình nước rồi ngửa cổ nuốt từng ngụm nước. Sao trong vị mát còn cả vị đắng ngắt? Thị mệt mỏi nhìn quanh, dần dần tỉnh trí. Thị gắng gượng bước ra khỏi căn buồng ẩm tối. Thị giật mình. Gọn gàng quá đỗi, trống vắng quá đỗi. Mãi một lúc sau thị mới nhận ra đồ đạc của người đàn bà kia không còn nữa. Thị hoang mang, rồi thị sợ, sau đó là thị thấy tội lỗi. Thị ngồi thẫn thờ... Thị chênh vênh lắm, nên vui hay nên buồn đây? Thị không biết, thị chỉ thấy trống rỗng. Thị muốn khóc, nhưng chả hiểu sao cổ họng cứ khàn đặc lại, mát khô quạch đến vô hồn. Giá mà thị khóc được, nếu khóc được thì tốt biết mấy. Thị lại không thể khóc. Vì thị không thể khóc nên cảm giác tội lỗi mỗi lúc một xâm chiếm tâm hồn thị, thị thấy thị thật khốn nạn. Thị phải đi thôi, thị mới là người phải đi, thị phải trả lại vị trí cho người đàn bà kia. Thị không thể ở đây, không thể giành lấy hạnh phúc của người đàn bà ấy. Nhưng đi đâu? Thị phải đi đâu bây giờ? Không có y liệu thị có thể sống được không? Rồi thị lại miên man nhớ về y, nhớ những kỉ niệm ngọt ngào của y và thị. Nhớ ngày thị trốn theo y trên chuyến xe khách đông chật người bàn tay y nắm chặt lấy tay thị. Nhớ những ngày hạnh phúc dù ngắn ngủi của thị và y. Nhớ những bữa cơm thị nhìn y ăn ngon lành, nhớ vòng tay ấm áp của y khi đêm lạnh về. Không có y, thị sống làm sao được... Nghĩ đến đây thị thấy trái tim quặn thắt lại, nước mắt ở đâu lại trào ra,thổn thức. Thị nhận ra thị không thể đi, hay nói đúng hơn là thị không thể thiếu y được nữa.............
.
Lotusmom
.
(Còn tiếp...)
.
Part 1, Part 3