Pages

GIA ĐÌNH VĂN HÓA!

Đôi lúc nghĩ mà buồn cho những gia đình cứ nói rằng "tui khá giả" nhưng thực ra thua kém xã hội xa lắm. Những thứ họ cho là mới mẻ thì một đóng nhà đã biết đến, xài qua từ 50 năm trước. Riết rồi mấy anh em kết nghĩa nhà kế bên nó xưa nghèo hơn giờ cũng đang tăm ti qua mặt. Cái mà người ta gọi là gia đình văn hóa, trên bảo dưới nghe cũng chỉ là cái áo lụa bên ngoài. Bên trong là gì thì phải xem xét lại.
.
Ông cha thì lúc nào cũng lấy lý do là làm mọi thứ vì con cái, phục vụ con hết mình, kiểm soát chỉ là để con không sai trái rồi tự đặt ra một đóng những "nguyên tắc" mấy đứa con làm theo. Rồi theo rình rập, nó mà hở ra tí là đánh đòn, cúp tiền tiêu. Theo cái kiểu bắt nó ăn cơm đừng để rơi cơm chẳng may thằng kế bên hất trúng tay lở rơi một hạt, dù có chụp lại kịp thì thằng cha cũng núp đâu đó trong khe cửa nhìn thấy rồi đè thằng em ra đánh đòn, phạt lỗi.
Nhà thì nghèo, con thì đứa đi học phải làm thêm mới đủ sống, đứa nghỉ ở nhà làm ruộng lòi hai con mắt. Thằng cha cũng làm, nhưng tiền thì giấu nhẹm, ăn nhậu xả láng bên ngoài rồi than lỗ, lời ít chả dư để cấp dưỡng cho con. Vậy mà có hôm rảnh rỗi vác một cục tiền xây cái hòn non bộ to tổ chảng, cũng tiền của mấy thằng con gửi cho phòng khi hoạn nạn. Xây một đàng về khai tiền một đàng, được vài ba hôm thì bong tróc ra lại đổ thừa thằng con cứ ra nhìn miết nên nó mới vậy. Hàng xóm ai cũng khen đẹp, có người đến xem, nghĩ chắc nhà nó khá giả thật, ai dè hôm sau thấy thằng con đi học cách trường cả chục cây mà không có lấy chiếc xe đạp đi học.
Nghe đâu ổng còn định xây thêm cây anten cao cả cây số. Tụi con bu về khóc than kêu tiền gửi ba sửa nhà, nuôi mấy thằng em đi học, giờ lại bỏ tụi nó nghỉ học, nhà cửa thì mục nát mà xây cái anten chi cao vậy. Ổng kêu mấy thằng ở nhà 3, 4 lầu nó cất cây anten trên nóc cao vậy, tao cũng xây cao lên như nó cũng là bình thường, nở mày nở mặt với thiên hạ. Sau này người ta nhìn vô thấy nhà mình có cái hòn non bộ bự, cái anten cao nhất xóm người ta mới nể.
Con thì thằng đi học làm thêm nuôi thằng thất nghiệp, tiền hằng tháng ổng vẫn kêu gửi về đi mua gạo mua đường nuôi gia đình, dư ra thì sửa nhà, mua xe cho chạy. Cuối cùng tiền về đâu chả thằng nào biết mà mỗi năm lại bắt đưa nhiều hơn năm ngoái. Hỏi tới lại chỉ sang tụi nhà giàu, con làm giám đốc nói chúng nó gửi về còn nhiều hơn tụi mày. Trong khi tụi con hỏi lại sao ba không lo cho tụi con đi học đàng hoàng như nhà người ta thì lại nói mỗi nhà mỗi hoàn cảnh sao đi so nhau được.
Chua chat nhất là khi tụi con thấy ổng sai cái gì hay phát hiện ổng giấu đồ hàng xóm gửi giúp cho tụi con thì ổng trả lời như mấy thằng diễn viên hài 5 sao. Nào là chỉ vô ý, sẽ tự kiểm điểm và không tái phạm, ổng có tự viết kiểm điểm hay không thằng con nào dám hỏi. Cự cãi lại nói gia đình không nề nếp. Khi thì ổng nói tại hàng xóm cho đồ mày xài nhưng sợ mày không biết xài nên tao giữ đây khi nào mày rành tao đưa lại. Buồn cười là nếu im im luôn thì ổng đem ăn, đem xài hết.
.
Đủ thứ chuyện trên đời. Nằm thấy buồn cười nên viết ra cho vui. Còn cả trăm cả ngàn những chuyện khác mà kể một đêm không sao hết được. Cứ miệng bô bô là phấn đấu làm giàu, nuôi con ăn học mà tiền thì ăn xài phung phí, sách vở, tiền học cho con không có để con phải bỏ học làm thuê nuôi cha thì rõ ràng chả thể nào giàu lên được. Con học lý thuyết trên lớp giỏi mấy mà làm gì cũng cấm, không tạo điều kiện cho nó thì nó cũng bỏ qua nhà thằng giàu làm thuê, cung phụng thằng giàu mà được ăn no, phát triển tài năng. Đã có thằng đi luôn chẳng thấy về. Có thằng về thì cũng nói nó khôn nhà dại chợ, đè đầu cưỡi cổ không cho nói tiếng nào. Làm gì cũng chửi, cũng chê, sợ nó giỏi hơn cha.
.
Cái lễ đời phải tôn trọng cha, cha sai cũng là cha. Thì sống trong mấy gia đình thế này chỉ còn biết ngậm ngùi mà làm việc, tối về đốt nhang mong bồ tát phù hộ cho ngày nào đó ông cha suy nghĩ lại trước khi quá muộn. Sợ đến khi mấy thằng em kết nghĩa với ổng giàu hơn, giỏi hơn thì nó lại quay cười vào mặt. Mặt thằng cha có dày cũng phải tội mấy thằng con chứ.