Pages

PHẬN ĐÀN BÀ (part 3)

Thị bước ra thềm, ngồi thẩn thờ. Đã gần trưa, nắng lên chói chang trước sân đầy sỏi. Tiếng heo đòi ăn ồn ào đến phiền lòng. Thị đăm đăm nhìn chiếc lá khô nằm chơ vơ giữa khoảng sân đầy nắng. Thị nghĩ thị cũng như chiếc lá kia, trôi dạt theo cơn gió, bất định và cô liêu. Thị mệt mỏi nhắm mắt nghe gió lùa qua những sợ tóc mai, vuốt ve hương mặt thị, thị thấy lòng dịu lại. Tiếng bước chân làm thị mở mắt, thị mệt mỏi nhìn người đang đi lại. Là bà Vân, hàng xóm trong khu tập thể này. Bà Vân cũng cùng cảnh với thị, là gái tơ lấy một người đàn ông đã có vợ con. Nhưng người đàn ông đó đã dứt khoát với vợ con, bà Vân cũng đã có 3 đứa con với ông ấy. Thị chợt thấy lòng chua xót khi nhìn người rồi ngẫm lại mình. Bà Vân tiến gần đến thị với vẻ mặt lo âu: Sao mặt cô nhợt nhạt quá vậy Cảnh? Đã ăn uống gì chưa? Mặt không có hột máu nào vậy? Thị khẽ cười rồi tự nhiên hai hàng nước mắt thị khẽ rơi, nhanh đến nỗi thị không kìm nhận thấy mà kìm chúng lại. Người đàn bà kia cũng nhìn thị ái ngại, ngồi xuống bên cạnh, im lặng nghe thị thổn thức. Khi thị đã ngưng khóc, sụt sịt vén tà áo lau nước mắt, nước mũi dàn dụa trên khuôn mặt hốc hác, bà vân cất tiếng: Hôm qua tui nghe ồn ồn, chạy qua thì thấy cô nằm xỉu giữa sân rồi. bà Bông (tên người vợ cả) thì đang đứng trên thềm, tui lật đật kêu mấy người qua khiêng cô vô giường rồi cạo gió. Lúc ổng về thì nghe ổng bả nói nhau gì đó, rồi sáng nay bả dọn đồ đi. Tui hỏi bả thì bả không nói gì, chỉ lắc đầu rồi đi thôi. Thấy cũng tội... Im lặng lại vây đến 2 người đàn bà, một lúc sau bà Vân lại cất tiếng ngập ngừng: Mà tui hỏi thiệt cô nghen... ổng chưa bỏ bả mà sao cô theo ổng chi cho khổ. Tui thấy cô cũng giỏi giang, cũng chẳng phải xấu xí gì, sao ôm ổng chi cho khổ? Thị lại nấc lên, nước mắt cứ ồ ạt, xối xả như đã tích trữ lâu ngày. Thị chẳng thể nói được gì, cứ thế mà khóc, cứ thế mà nấc nghẹn... Mặt trời đứng bóng, oi ả khoảng sân vắng với 2 người đàn bà...
Chiều đấy thị đang nấu cơm tối thì y đi làm về.Y nói thị hãy chăm sóc con y,giờ chúng không còn mẹ nữa.Thị ngừng tay nhìn y trả lời:mẹ tụi nó còn đó,nhưng tui đã đi theo ba mi thì tui sẽ lo tròn bổn phận.Tui sẽ lo cho tụi nó chu đáo.Y bước ra thềm,nhìn 3 đứa con nô đùa mà không biết trong kia từng gitotj nước mắt thị rơi.Đêm đó thị trằn trọc và quyết định chưa vội sinh con.Thị muốn chăm lo cho 3 đứa nhỏ nên người,muốn bù đắp cho chúng vì thị thấy mình có tội.Rồi thời gian cứ thế mà trôi với bao thăng trầm,cay đắng và khổ đau của một người vợ lẽ,một bà mẹ kế.Thị nuốt nước mắt vào trong mà sống,mà lo toan,mà vun vén với hi vọng rồi thị cũng sẽ hạnh phúc. 1988_10 năm rồi,10 năm thị lầm lũi,cam chịu.3 đứa trẻ giờ cũng đã lớn.Và thị muốn có con.25 tuổi thị theo y,giờ thị đã 35 rồi,thị khao khát có đứa con của riêng mình..Nhưng hình như y không muốn.Thị linh cảm y sợ trách nhiệm,y sợ gánh nặng khi có thêm đứa con nữa chào đời.Nhưng thị cứ nài nỉ,y xiêu lòng.Nhưng rồi mãi mà thị không thể có thai,thị quyết định đi khám.Thị nói với y,y chỉ im lặng.Thị đi 1 mình.Thị xuống Sài Gòn,thị vào Từ Dũ.Bước vào phòng khám thị thấy ai cũng có vợ có chồng,thị nhìn thấy những cái nắm tay,những lời động viên nhau,thị thấy những ánh mắt nhìn thị ái ngại.Thị tủi thân,nước mắt cứ chực trào ra...Bước lên bàn khám,bác sĩ hỏi thị:chồng đâu???Thị ấp úng nói thị chỉ có 1 mình,rồi thì không kìm được nữa,nước mắt cứ thế mà tuôn...Thị bị lệch tử cung,bác sĩ dặn thị 3 tháng sau mà vẫn không có tin vui thì quay lại.Nhưng ông trời vẫn còn thương thị.Tháng sau thị có tin vui luôn.Thị hạnh phúc lắm dù những cơn nghén hành hạ thị đến thê thảm.Thị chẳng thể ăn gì nhưng vẫn phải đi làm,vẫn đi khai hoang.Có con,thị như có thêm sức mạnh,mệt nhọc đến mấy,chỉ cần nghĩ đến sinh linh bé bỏng trong bụng thị lại tủm tỉm cười.Thị thấy thị là người hạnh phúc nhất trên thế gian... Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang.Thị có thai được ít lâu thì y mang người đàn bà khác về...Thị chới với.Thị biết người đàn bà đó.Cô ta làm chung cơ quan với y.Gần đây thị để ý thấy y cứ hay tạt ngang ghé dọc phòng người đàn bà ấy.Thị nhắc y thì y gạt phăng,bảo rằng cô kia ốm đau nhờ y tiêm thuốc giúp.Người đàn bà ấy còn khiêu khích thị bằng cách kể chuyện chồng thị bắt gió ở đùi cho cô ta trước mặt thị.Thị ức lắm nhưng không dám chất vấn y,thị sợ y lại nổi đóa lên mà đánh thị như những lần trước.Vậy mà....Ngày y dắt con đàn bà kia về,thị như chết đi,đau đến mức thị chẳng cảm thấy gì.Y đòi lấy số vàng mà thị làm lụng chắt bóp 10 năm qua để mua đất,mua nhà cho con đàn bà đó.Thị uất ức gào lên.Vậy là thị được ăn một trận mưa roi từ y.Y vừa vụt thị y vừa rủa,y chửi bới,y nhục mạ thị bằng tất cả những lời lẽ cay độc.Rồi y vào buồng lấy 2 cây vàng đi cùng con đàn bà kia,để thị gục trên nền nhà lồi lõm những cục đất chai lì, cứng ngắt và bóng loáng...
.
Lotusmom
.
(Còn tiếp...)
Part 1, Part 2