Hai ngày nay chúi mũi vào bộ phim tâm lý tuổi học sinh của
Thái – Hormones. Đến với nó cũng chỉ là tình cờ khi thấy TV quảng cáo rầm rộ
cho phần 2 công chiếu trong tháng 7 này nên về xem thử phần 1 thế nào. Ai ngờ
ngồi xem say sưa suốt 2 ngày hết luôn 13 tập phim.
Phim xoay quanh vấn đề nổi trội của tuổi mới lớn, tiêu biểu
là các em lớp 10, 11 của một ngôi trường ở Thái với đầy đủ các thể loại học
sinh từ những học sinh chăm ngoan, có tài đến những học sinh cá biệt về tính
cách lẫn giới tính. Trong thời điểm mạng xã hội đang ngập tràn trong giới trẻ
(trong phim tôi không hề thấy học sinh xin số điện thoại của nhau mà chỉ là xin
địa chỉ của họ trên phần mềm Line), tin tức truyền đi nhanh chóng với youtube
và facebook mang theo những mặt sáng, và tối của xã hội cùng một lúc đến với lứa
tuổi này.
Tình tiết phim có lẽ không có gì mới lạ vì chủ đề trường học
là một chủ đề của không ít phim. Song, hormones có một sự chặt chẻ của riêng
nó. Sự hợp lý trong tình tiết khiến tôi cảm thấy không nhàm chán khi xem, thậm
chí là cuốn hút hơn. Mở đầu phim khá ấn tượng về nội quy của nền giáo dục Thái
khi buổi học đầu tiên các học sinh sẽ được kiểm tra về tóc tai, trang phục. một
học sinh bị phạt hình phạt “student hair cut” (lấy từ bản subtitle tiếng anh) –
bị giáo viên cắt đi một phần tóc không đúng nội quy và các học sinh còn lại
trong lớp sẽ hoàn thành phần còn lại. và đây cũng là lúc mở đầu cho tính cách
nhân vật Win khi cậu đưa ra những câu hỏi về nguồn góc, lý do của nội quy. Cậu
phá bỏ nội quy về đồng phục vào ngày học thứ 2 và dấy lên “phong trào” đó cho rất
nhiều học sinh khác cho đến khi nhận được sự giải thích hợp lý của cô giáo Aor –
một giáo viên rất giỏi và gần gủi với học sinh. Xuyên suốt trong 13 tập phim
xoay quanh cuộc sống gia đình, trường học và ngoài xã hội của mỗi học sinh. Với
những trò ăn chơi, quậy phá, đánh nhau cũng như học hành, xã giao, theo đuổi
đam mê và thành công với tình tiết chặt chẻ và bất ngờ.
Điểm thứ 2 được tôi thích là cách xây dựng nhân vật trong
phim. Có thể nói là có rất nhiều nhân vật với đa dạng những tính cách, đam mê,
ước mơ và trò quậy phá. Với Khwan, một cô học trò siêng năm, học giỏi trong nhiều
năm liền cho đến Phai với các cuộc đánh nhau vì “tình nghĩa anh em”, từ Tar, một
anh chàng đam mê ghita và phấn đấu thành công cho ước mơ của mình cho đến
Spites với cuộc sống và suy nghĩ khá thoáng. Mhog đam mê chụp ảnh, nhóm VR
sourse chuyên đi săn tin trong trường, Dow một cô bé siêng học, ngoan hiền
nhưng có một ước mơ về một tình yêu lãng mạn nên tự dựng cho mình một câu chuyện
tình cảm sâu lắng trên blog. Một mối tính đồng tính giữa Phoo và Thee. Và còn
nhiều, rất nhiều nhân vật mang cho mình một tính cách riêng khác. Trong phim có
khá nhiều cảnh nam sinh hút thuốc, nhậu nhẹt… song, điều làm tôi thích thú chú
ý đến nhân vật là tinh thần trách nhiệm. dù là ai, làm gì, hầu như các em đều
biết chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân mình. Mỗi nhân vật đều giữ
chính kiến cho riêng bản thân mình. Và hơn hết, các nhân vật vẫn mang đầy đủ một
váng vóc học sinh. Điều làm cho những người đi qua tuổi học trò rồi sẽ tìm lại
cảm giác thân quen của chính bản thân mình ngày xưa. Hay những ai đang trong độ
tuổi này sẽ không cảm thấy quá vô lý, xa rời với họ. tôi nghĩ vậy.
Theo tôi được biết và có xem sơ qua đoạn hậu trường, và các
bước chuẩn bị trước khi bấm máy. Các nhân vật phải trải qua một thời gian cùng
nhau để làm quen, nhớ tên nhau cũng như học cách diễn tả cảm xúc của mình trước
mọi người. hầu như các cảnh diễn đều tốt, không bị lố hay quá mờ nhạt. tôi đặc
biệt ấn tưởng, và cũng là nguyên nhân để tôi viết bài này là cảnh cô học sinh
Teio bị đám bạn đánh và quay clip trong nhà vệ sinh nữ.
Một thực tế không chỉ riêng ở đây mà ở Việt Nam chúng ta cũng
vậy. chuyện nam/nữ sinh đánh nhau vì tranh chấp tình cảm diễn ra khá thường
xuyên. Các em đánh nhau rồi quay clip, tung lên mạng. tất cả cuối cùng cũng bị
mời lên hội đồng kỷ luật, nhưng các em vẫn làm. Đó là một vấn đề mà nhà trường
và phụ huynh luôn cần phải suy nghĩ. Với bản thân tôi, khi xem đến đoạn Teio về
nhà và tỏ ra không sao khi nói “mùi bánh mẹ làm rất thơm, có cái nào không cho
con một cái” và cảnh người mẹ nhẹ nhàng chịu đựng nhìn con mình bị người khác
hành hạ và bị xem là một con dĩ lòng vẫn luôn tự hỏi phụ huynh sẽ thế nào khi
thấy con mình như vậy và chính các em có bao giờ nghĩ về gia đình mình khi tụ tập
đánh nhau bên ngoài. Câu trả lời có lẽ nên bỏ ngõ ở đây. Và một cảnh làm tôi phải
rơi nước mắt là khi cậu bé Tar đam mê ghita, nhưng tài năng bị vóc dáng lùn của
cậu che khuất trước mắt các cô gái của tuổi thích vẻ bề ngoài nhiều hơn. Cùng với
sự quan tâm hết lòng nhưng ít lắng nghe của mẹ cậu, luôn muốn dành cho cậu mọi
thứ tốt nhất chỉ (theo suy nghĩ của bà) để cậu có thân hình cao lớn hơn, học giỏi
hơn. Bất đồng quan điểm cùng với sự chán nản về điều đó của Tar và mẹ đã làm xảy
ra một sự bọc phát không thể kiềm chế của cậu. để rồi khi về đến nhà nhận ra rằng
ba mẹ đã mua cho mình chiếc xe mơ ước nhân ngày cậu thành công trong đam mê. Một
cảnh lặng với diễn biến rất tốt, sâu lắng. ở đây, tôi thoáng nghĩ bộ phim không
chỉ dành cho “tuổi nổi loạn” mà còn cả các phụ huynh, một lượng khán giả cũng rất
nên, rất cần xem. Bất đồng quan điểm lớn nhất giữa phụ huynh và con cái là phụ
huynh luôn tự ý dành cho con mình những điều mình cho là tốt nhất và bắt con
cái phải chấp nhận, cho rằng kinh nghiệm sống của mình sẽ giúp các con đi đúng
hướng. còn với các em, các em đang ở tuổi bắt đầu cho mình thật sự đủ lớn và cần
sự tôn trọng, lắng nghe. Tất cả đều không sai, chỉ là chưa tìm được tiếng nói
chung. ở mỗi người chúng ta, khi nhìn lại bản thân mình đều sẽ nhận ra rằng ở mỗi
thời điểm đều luôn cho mình là đã đủ lớn, đủ hiểu, đủ quyết đoán và đủ để được
tôn trọng… cho đến khi chúng ta lớn, có sự nghiệp, gia đình, khi đã thực sự
chính chắn thì sự quan tâm làm chúng ta quên mất rằng mình cũng đã từng như vậy.
.
13 tập phim, có quá nhiều thứ toát lên trong mỗi tập, mỗi
nhân vật. và cảm nhận của mỗi người mỗi khác. Song, bộ phim đã truyền tải hầu hết
những điểm nóng, nổi cộm của một lứa tuổi đang chập chửng trưởng thành và đang
đứng trước một quyết định lớn lao sắp tới cho tương lai của chính mình. Qua bộ
phim người xem có thể tìm ra bài học cho chính mình, hiểu hơn về những người
xung quanh và cuộc sống này. Bản thân tôi, tôi nghĩ đây là một bộ phim tâm lý rất
đáng để xem.